Tuần trước bạn trai bảo tôi: “Cuối tuần anh đưa em về nhà chơi nhé, bố mẹ anh muốn gặp mặt con dâu tương lai đấy”. Nghe anh nói tôi vừa mừng vừa lo.
Mừng vì cuối cùng anh cũng muốn đưa tôi về nhà anh giới thiệu với mọi người. Lo vì vẫn sợ họ sẽ phản đối tình yêu của anh và tôi vì sự chênh lệch hoàn cảnh và trình độ. Nhưng tôi tin vào tình yêu của anh, tin rằng dù thế nào anh cũng sẽ nắm chặt tay tôi không rời.
Tôi sinh ra đã không có bố. Mẹ tôi nói bố chết rồi, nhưng bà ngoại thì nói ông đã bỏ rơi mẹ tôi khi biết mẹ có bầu. Tôi sinh ra không được bên nội thừa nhận, ông bà ngoại thì nghèo. Năm tôi bốn tuổi, mẹ dắt tôi lên thành phố mưu sinh bằng nghề thợ may. Tuổi thơ tuy nhiều thiếu thốn nhưng vì có mẹ, tôi vẫn thấy mình hạnh phúc.
Tuổi thơ tuy nhiều thiếu thốn nhưng vì có mẹ, tôi vẫn thấy mình hạnh phúc. Ảnh minh họa: Sohu.
Khi tôi học năm nhất Đại học thì mẹ tôi phát hiện bị ung thư. Mẹ vẫn cố gắng làm việc nhưng sức khỏe yếu dần. Để có tiền đưa mẹ đi bệnh viện hóa trị, tôi lao đi làm thêm, bỏ bê chuyện học hành. Cuối cùng tôi bỏ luôn việc học để dành toàn bộ thời gian cho việc kiếm tiền.
Trong một lần đi làm tiếp thị bia trong một quán nhậu, lúc đang chuẩn bị thay quần áo để ra về thì có một người đàn ông trung tuổi vào bảo tôi rằng sếp của chú ấy muốn gặp tôi. Rồi chú ấy dẫn tôi ra một chiếc xe hơi sang trọng, bên trong có một người đang ngồi chờ.
Đó là một người đàn ông khoảng 60 tuổi, phong thái ra vẻ đại gia. Ông ấy nói rằng nhìn tôi đang rất trẻ, vẻ mặt lại mang nét u buồn, thật không hợp với công việc mà tôi đang làm. Ông hỏi tôi lý do đi làm nghề phức tạp này và có cần ông giúp đỡ không.
Tôi lúc đó chỉ là một cô gái vừa mới bước vào đời, vẫn tin rằng xã hội còn nhiều người tốt. Tôi kể ông ấy nghe về hoàn cảnh của mình, về bệnh tình của mẹ tôi. Ông ấy hỏi tôi đã từng yêu ai chưa, đã từng ngủ với đàn ông chưa? Tôi nói chưa. Ông ấy nghe xong liền đưa cho tôi một tấm thẻ có ghi tên và số điện thoại của ông ấy, bảo tôi bỏ công việc này đi, sau đó gọi chú lúc nãy, là tài xế riêng của ông ấy lên xe chở tôi về nhà. Kể từ sau buổi tối đó, tôi chính thức trở thành người tình của ông.
Để đi đến quyết định ấy tôi chẳng phải đắn đo gì nhiều. Tôi cần tiền, và tôi cần có mẹ cạnh bên, không cần biết là kéo dài thêm được bao lâu nhưng tôi có thể làm tất cả vì mẹ. Dù có đôi lúc, việc phải lên giường với một người đàn ông bằng tuổi cha chú mình khiến tôi thấy bẽ bàng và chán chường. Nhưng bù lại tôi có một cuộc sống khác hẳn trước đây, một căn hộ riêng tiện nghi được ông ấy thuê cho và tiền đủ lo cho mẹ tôi, cho bản thân tôi mà không cần nghĩ ngợi.
Bệnh của mẹ tôi ngày một nặng dần vì khối u đã di căn. Bác sĩ nói thật sự không còn hy vọng.
Mẹ bảo tôi nên đưa mẹ về nhà, đừng chạy chữa nữa. Nghe lời mẹ, tôi đưa mẹ về nhà. Người tình vẫn chu cấp tiền cho tôi và mỗi khi ông muốn gặp tôi, chú tài xế riêng sẽ đến chở tôi về căn hộ ấy.
Tôi gặp chú tài xế đã nhiều lần nhưng rất ít trò chuyện. Chú ấy hầu như không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi lặng lẽ. Duy chỉ có một lần chú ấy bảo tôi: “Cháu chắc chỉ ít hơn con trai chú vài tuổi, chú nghĩ cháu như con chú ở nhà vậy. Chú biết cháu có nỗi khổ riêng nhưng cuộc đời cháu còn dài lắm, việc không tốt thì không nên kéo dài. Vợ ông ấy là người đàn bà rất ghê gớm. Chú đã nhiều lần chở bà ấy đi dằn mặt các cô nhân tình trẻ của ông chủ. Thật ra, không bà vợ nào có thể hiền lành khi chồng mình như thế. Vậy nên cháu hãy cẩn thận”.
Tôi cảm ơn chú ấy đã nhắc nhở, tôi cũng biết mình nên làm gì. Mẹ tôi không điều trị nữa, nếu chỉ kiếm tiền để hai mẹ con đủ ăn qua ngày, tôi nghĩ không thiếu việc để làm. Tôi cũng không muốn làm công việc bán thân một cách trá hình này nữa.
Rồi một ngày có người đàn bà đến tận nhà tìm tôi, đi cùng là hai thanh niên trẻ. Bà ấy là vợ của vị đại gia đó. Bà ấy không đánh tôi, nhưng dùng đủ lời thậm tệ mắng chửi mẹ tôi vì không biết dạy con. Mẹ tôi vì quá sốc, không chịu ăn uống gì, vài ngày sau đó mẹ mất.
Tôi chuyển chỗ trọ, tìm một công việc mới, quyết tâm đoạn tuyệt với quá khứ như một vết nhơ của mình.
Tôi đi học may, nối nghề của mẹ, mở một tiệm may thời trang nhỏ, cuộc sống cứ yên bình thế trôi qua. Cho đến khi tôi gặp anh, người con trai đã yêu tôi bằng cả tấm chân tình. Dù xét về hoàn cảnh, học vấn tôi đều không bằng anh, nhưng anh nói nhất định phải cưới tôi làm vợ.
Trước hôm anh đưa tôi về nhà, tôi hồi hộp mất ngủ cả đêm. Trưa hôm sau anh đến, đã chuẩn bị sẵn cả quà để tôi mang biếu bố mẹ anh. Anh vẫn luôn chu đáo với tôi như vậy.
Chúng tôi về đến cổng, thấy bố anh đang tưới cây ở sân. Anh nói to: “Con đưa con dâu về ra mắt bố mẹ đây”. Bố anh quay lại nhìn tôi cười, nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi ông tắt lịm.
Tôi còn chưa kịp mở miệng chào, tim bỗng như ngừng đập mấy nhịp. Sau đó, tôi liền quay đầu bỏ chạy, vội vàng vẫy một chiếc taxi, mặc anh bất ngờ đứng ở cổng gọi một cách bất lực không hiểu vì sao. Bố anh ấy chính là chú lái xe cho vị đại gia mà tôi đã kể.
Mấy hôm sau tôi đóng cửa hàng, về quê ở nhà bà ngoại, chặn hết mọi cuộc gọi, không mở đọc bất cứ tin nhắn nào của anh. Tôi nghĩ có lẽ bố anh đã nói cho anh biết mọi chuyện rồi. Không một người bố nào biết rõ quá khứ bạn gái của con mình như vậy mà còn ủng hộ. Dù anh và tôi yêu nhiều như thế nào, cuộc tình này cũng phải dừng lại thôi.
Sau khi trở lại thành phố tôi định sẽ tìm anh. Tôi từng nói với anh mình đã có những sai lầm, nhưng chưa từng nói rõ sai lầm ấy đáng khinh bỉ như thế nào. Nếu biết, có lẽ anh cũng không chấp nhận. Nhưng tôi chưa kịp tìm gặp anh thì bố anh đã đến gặp tôi trước. Chú ấy vẫn cái vẻ điềm đạm và ít nói như trước. Chú nói chú về hưu vài năm rồi, giờ tuổi già chỉ chim chóc cây cảnh cho vui thôi. Rồi chú bảo tôi:
– Hôm cháu đến nhà chú quả thật rất bất ngờ. Chú cháu mình đúng là có duyên lắm mới gặp lại nhau theo cách này. Mấy hôm rồi thằng con chú nó buồn quá, nó không hiểu lý do tại sao, và chú cũng chưa nói cho nó biết lý do tại sao. Bởi vì nếu có nói, thì người nói ra nên là cháu.
Chú chỉ muốn nói với cháu rằng: Trong đời có những chuyện đã xảy ra, chúng ta không thể quên đi, nhưng chúng ta cũng không nên để nó ảnh hưởng quá nhiều đến hiện tại và tương lai. Nếu cháu muốn nói mọi chuyện, cháu hãy tự nói với nó. Nếu cháu không muốn nói, chú sẽ giúp cháu giữ bí mật này. Hãy suy nghĩ thật kĩ những gì chú vừa nói nhé.
Những lời chú ấy nói khiến tôi bất ngờ đến sửng sốt. Tôi là một đứa con gái không ra gì, dù cho có đổ lỗi tại hoàn cảnh thì vẫn là không ra gì. Vậy mà tôi lại gặp một chàng trai tốt như anh, lại gặp một người bố bao dung rộng lượng đến như thế. Nếu tôi nói ra mọi chuyện, nguy cơ tan vỡ sẽ rất cao. Nếu tôi không nói ra thì bố anh liệu có đánh giá cao tôi hay không? Có khi nào chú ấy đang thử lòng tôi để xem tôi sẽ xử lý mọi chuyện thế nào?
Nói hay không nói ra quá khứ của mình đều là điều tôi không muốn làm. Tôi không muốn mất anh, nhưng cũng không thể giấu mọi chuyện khi chính bố anh đã tỏ tường mọi chuyện, dù bố anh nói rằng sẽ im lặng nếu tôi muốn. Tôi nên làm gì bây giờ?
Theo Dân Trí